Bối cảnh Chiến dịch Ba Gia

Cuối năm 1964, đầu năm 1965, trước sức tấn công và nổi dậy mạnh mẽ của Quân Giải phóng và dân chúng ủng hộ ở miền Nam, chiến lược Chiến tranh đặc biệt và cuộc Chiến tranh phá hoại lần thứ nhất của Hoa Kỳ bị khủng hoảng nặng nề. Không lực Hoa Kỳ leo thang bắn phá ở miền Bắc, nhằm cắt đứt các tuyến đường huyết mạch, ngăn chặn hậu phương miền Bắc chi viện cho chiến trường miền Nam.

Quân Giải phóng trên địa bàn Khu 5 đã làm chủ được nhiều vùng rộng lớn sau các đợt tiến công và nổi dậy, phong trào quần chúng phát triển mạnh mẽ thành cao trào ở đồng bằng. Quân lực VNCH co cụm và quay về phòng ngự ở các vùng xung yếu.

Trước thế trận có lợi, mùa hè năm 1965, Quân ủy Trung ương và Khu ủy Khu 5 mở “Chiến dịch Lê Độ”, tập trung vào Nam Tây Nguyên, Tây Gia Lai, Bắc Kon Tum, Bắc Quảng Ngãi, nhằm phá tan các ấp chiến lược, mở rộng vùng giải phóng. Trên chiến trường Bắc Quảng Ngãi, trọng điểm hoạt động ở đồng bằng, Quân Giải phóng mở chiến dịch Ba Gia, còn gọi là chiến dịch Tây Sơn Tịnh. Trong đó, Ba Gia là điểm then chốt.[6]